Thứ Năm, 18 tháng 4, 2013

HOA MUA TÍM - chương V

     V         
Sau một tuần diễn tập phối hợp các binh chủng cấp Sư đoàn, do Quân khu chỉ đạo, với đầy đủ quân số và phương tiện kỹ chiến thuật của quân đội chính quy hiện đại: Các bài học chiến thuật được áp dụng như vượt sông, vượt đầm lầy, đánh giáp lá cà... trung đoàn được Tư lệnh quân khu khen. Đại đội một- ba- tư được Sư đoàn khen và trao cờ thi đua, “Đại đội đầu đàn” của toàn Sư đoàn. Đại đội tính phần trăm quân số để trực doanh trại , còn lại cho nghỉ phép ba ngày để xả hơi sau những ngày diễn tập vất vả. Những chiến sỹ nào nhà ở xa không về được thì ở lại doanh trại nghỉ gọi là nghỉ tại trại. Vào nhà dân cho thư giãn và làm công tác dân vận, cũng là một nội dung học tập của tân binh.
Pinh ngồi một mình ở giường đang sửa lại cái lưới bọc mũ, để khi cần nguỵ trang thì có ngay, không phải đan lưới mới. Anh em trong trung đội đi chơi hết. Người ra phố Rịa, người vào các làng gần doanh trại, như làng Đồi Khoai, làng Láo để giao lưu với các thanh niên trong làng. Pinh ngồi nghĩ một mình: Sau cái đêm giao lưu với Đoàn văn công Quân khu cũng lâu rồi, mà không có tín hiệu gì của Đoàn cả. đêm ấy, Nhạc sỹ Đôn Truyền có nói:
- Pinh cứ  học tập cho tốt đi, rồi bọn mình sẽ lấy cậu lên dàn nhạc của đoàn. Yên tâm nhé.
Vậy mà đến hôm nay vẫn không có một tia hy vọng; mới chán chứ. Pinh đem cây đàn viôlôn bằng ống bương ra kéo một làn điệu khắp Thái. Các chiến sỹ ở tiểu đội bên nghe thấy nét nhạc hơi buồn, không hiểu bài gì liền chạy sang hỏi:
- Nhạc sỹ kéo đàn bài gì sao mà buồn thế?
- Bài dân ca quê mình đấy. Nhớ nhà mà, nhớ bố mẹ, nhớ con suối đầu nguồn lắm rồi. một chiến sỹ bảo:
- Pinh ơi kéo bài khác đi.
Pinh không nói gì, cắp cây đàn vào cằm, cầm Acher miết vào dây đàn kéo bài “ Chị Mai xuống chợ”Tới đoạn cao trào, Pinh cho tiếng đàn kêu hết cỡ. Mấy chiến sỹ nhìn nhau nói:
- Hay thật, lúc này nghe đàn mới đúng, các cậu ạ.
Mấy chiến sỹ nói với Pinh: nghe đàn của cậu bọn tớ thấy nhớ nhà đấy. Nhưng không về được đâu. Một chiến sỹ muốn xoá đi cái không khí buồn, lên tiếng:
- Ta ra phố Rịa cho vui đi, các cậu?
Tất cả  nhất trí, hô to:
- Nhất trí, hôm nay là phiên chợ mà. Đi thôi các cậu.
Pinh cất đàn rồi cùng đi.cùng với anh em, qua võng gác, Chiến sỹ vệ binh  nói vui:
- Đi chơi với nhạc sỹ thì vui rồi! Này về là phải có quà đấy nhé
Pinh  đi lùi lại phía sau, vừa đi vừa suy nghĩ. Nếu mình được lên văn công Quân khu thì sao? Liệu mình có làm được không? mình yêu cái nghề đàn nhạc ấy lắm. Lúc ấy, mình sẽ có một cây đàn hẳn hoi. Không phải kéo đàn viôlôn bằng ống bương như bây giờ lại không phải lăn lộn đời lính bộ binh, biết bao vất vả, so với  lính binh chủng khác. Tất nhiên đã là lính. thì đều gian khổ, mình đã biết rồi … Pinh đang luẩn quẩn với những ý nghĩ tương lai, thì mấy chiến sỹ rủ nhau vào quán nước bên đường. Thỉnh nhanh nhẹn gọi một đĩa kẹo vừng Đây là đặc sản địa phương. Rịa là vùng làm kẹo vừng có tiếng,  kẹo vừng Rịa đi các nơi được mọi người ưa chuộng,đã ngọt lại rẻ. Có năm hào một cái. Thỉnh rất khéo, gọi ngay món kẹo vừng là vừa với ngân khố anh lính tân binh, thêm cốc nước chè làm ngọt giọng, chơi phố xong về doanh trại là được rồi. Mấy chú lính vừa ăn kẹo, uống nước chè vừa nói chuyện tầm phào rất vui. Pinh bắt đầu nói cười và hoà vào cái không khí của ngày nghỉ không quên nhắc lấy mấy cái kẹo mang về cho anh em vệ binh. Thỉnh lấy một gói kẹo còn nguyên chưa bóc, rút trong túi tờ xanh xanh thanh toán mà vẫn không hết. .
Bẩy ngày nghỉ, hôm nay đã hết. Nhanh thật. Tối, kẻng điểm danh toàn tiểu đoàn. Đại đội Một- ba- tư tập hợp điểm danh ngay sân sau nhà đại đội không thiếu một ai. Chính trị viên đại đội Nguyễn Thế Kỷ đứng trước hàng quân nhận xét:
- Những ngày nghỉ vừa qua các đồng chí thực hiện tác phong quân nhân tốt, giờ trả phép không ai chậm, đảm bảo sức khoẻ. Bây giờ tôi phổ biến công việc. Sáng mai.toàn đại đội tập trung ở hội trường tiểu đoàn để học tập về nhiệm vụ mới của quân đội và của trung đoàn chúng ta trong thời gian tới. Với nội dung quan trong như tôi vừa nói, yêu cầu của đại đội không được thiếu một đồng chí nào trong buổi học tập. Các đồng chí rõ chưa?
- Rõ! Đồng chí chính trị viên lại hỏi tiếp:
- Đồng chí Hà Văn Pinh tiểu đội ba, trung đội bốn có ở đây không?
Pinh như giật mình đáp:
- Có tôi:
- Đồng chí Pinh trước giờ đi ngủ lên phòng chỉ huy đại đội gặp tôi:.
Chiến sỹ ra về, cười nói vui vẻ. Về tới phòng Pinh rất sốt ruột nên vẫn để nguyên quân phục, đi lên phòng chỉ huy đại đội ngay, xem có việc gì mà thủ trưởng lại yêu cầu lên gặp vào giờ này:
Thủ trưởng Kỷ ân cần nói với Pinh:
- Vào đây. Vào đây. Bây giờ ta tâm sự với nhau nhỉ?
Pinh nhẹ nhàng nói với thủ trưởng:
- Dạ thủ trưởng cứ nói đi ạ.
Chính trị viên nhìn Pinh và nói vừa đủ nghe:
- Cậu có quyết định lên Đoàn văn công Quân khu công tác. Quyết định mình cầm đây. Nhưng ngày mai toàn trung đoàn học tập chính trị, quán triệt cán bộ chiến sỹ trong trung đoàn, bước vào chiến dịch rèn luyện để đi B dài, Măt trận yêu cầu, chúng ta phải sẵn sàng. Bây giờ mình muốn hỏi cậu về quyết định này:Đây là quyết định của cậu. Lên văn công hay ở lại đơn vị, là hoàn toàn do cậu quyết định. Thế nào? Pinh rõ câu chuyện  chúng mình tâm sự chưa nào? Pinh nói:
- Nghe xong Pinh  thấy nhẹ người, vì không phải viẹc dữ mà là việc vui. Rất nhanh Pinh hỏi lại thủ trưởng Kỷ:
- Theo thủ trưởng thì tôi nên thế nào ạ?
Chính trị viên Kỷ cười:
- Mình hỏi lại cậu, cậu lại hỏi mình là thế nào nhỉ?
Cả Thủ trưởng và Pinh cùng cười thoải mái như hai anh em, không còn ranh giới thủ trưởng, và chiến sỹ nữa. Thủ trưởng Kỷ đứng dậy vào đầu giường lấy ra mấy cái kẹo lạc.
- Ăn đi cho vui. Đời lính, thế này là oách rồi phải không?
- Em  cũng thích kẹo lạc lắm thủ trưởng ạ.
- Vậy thì ăn đi. Tý nữa cầm về mấy cái, sáng mai ăn cho vui. Cây đàn bằng ống bương vẫn phục vụ bộ đội đấy chứ?
- Vâng. Tôi vẫn kéo đàn lúc không bấn việc gì, khi ậô đội yêu cầu. Vì tôi yêu cây đàn ấy lắm thủ trưởng ạ.
- Tốt lắm! Cứ thế mà phát huy nhé.
Thủ trưởng mở tủ lấy tờ giấy quyết định ra đưa cho Pinh và nói:
- Bây giờ mình đưa cho cậu quyết định này. Cậu về suy nghĩ trong đêm nay. Một là lên Đoàn văn công Quân khu công tác. Hai là ở lại đơn vị cùng bộ đội rèn luyện để đi B dài. Tức là đi chiến trường. Quyết định thế nào cậu phải báo cáo mình vào sáng mai, sau giờ thể dục buổi sáng. Bây giờ muộn rồi, cậu về đi ngủ.
Pinh cầm tờ giấy Quyết định:
- Cảm ơn thủ trưởng. Tôi về ạ.
 Từ phòng đại đội ra về, Pinh phân vân nghĩ: Lên đoàn văn công thì lúc nào mà chả được. Nhưng đi B dài, tức là đi chiến trường, nếu không đi đợt này, nhỡ nay mai không còn giặc Mỹ, thì đi chiến trường đánh ai!. Pinh mắc màn, lên giường định đi ngủ, nhưng không tài nào nhắm mắt được, chỉ mong trời mau sáng, để lên trình bày với chính trị viên  ý định của mình về tờ quyết định tối qua. Thật tình cả hai con đường Pinh đều muốn cả. Nhưng ở đời đâu vậy được! Trời chỉ cho có một thứ, cho nên phải suy tính cho kỹ.Trời đêm yên tĩnh, tiếng ngáy đều đều của đồng đội nghe thật đơn giản. Pinh chui ra khỏi màn, rồi ra đầu nhà trung đội đứng ngắm trời sao. Nghe tiếng nước chảy ở con suối xa, Pinh thấy nhớ nhà, nhớ bản, đến cồn cào. Pinh cứ đứng lên ngồi xuống ở một cái khoảng không nhỏ hẹp. Có tiếng động mé sau, Pinh giật mình quay lại thì ra là Trụ. cùng nhập ngũ một ngày với Pinh. Trụ hỏi Pinh:
- Sao đêm không ngủ lại ra đứng đây ?
- Không ngủ được vìcó nhiều điều phải nghĩ mà.
- Có việc gì vậy?
- Ngày mai học chính trị. Nghe nói là quán triệt nhiệm vụ mới của quân đội, để đi B ...
Trụ cười nói vẻ như không quan trọng:
- Điều ấy thì chưa biết thế nào với đời lính chiến cả. Nghe nói có thời gian quân ta đi rèn đủ yêu cầu là lên đường luôn. Nhưng có đợt  mới rèn được độ một tháng là thầy trò đã lên đường rồi. Riêng về trung đoàn mình, tớ cũng nghe được lơ mơ.
Pinh đi theo Trụ vì Trụ đang làm nhiệm vụ trong phiên gác. Pinh nói vứi Trụ vừa đủ nghe:
- Tớ có quyết định lên Đoàn văn công Quân khu công tác, thủ trưởng Kỷ đưa cho tớ tối hôm qua. Nhưng tớ cũng lại muốn đi chiến đấu.
- Đi B là vất vả, khổ sở đấy, không như văn công đâu. Thôi,  tớ chuẩn bị đổi gác đây,  cậu cũng về ngủ đi. Nên nhớ rằng làm trai cho đáng nên trai, mà lại là trai người Thái. Chia tay Trụ, Pinh về giường ngủ, nhớ những điều Trụ nói. Đúng!...
Ăn sáng xong, Pinh đi như chạy về nhà trung đội, treo cái bát vào nơi quy định,  mở ba lô lấy tờ giấy quyết định, chỉnh trang quân phục rồi lên nhà đại đội. Pinh vào đến cửa phòng thì thủ trưởng Kỷ đã ngồi ở bàn làm việc. Pinh vội báo cáo ngay vì sợ thủ trưởng bận việc:
- Báo cáo tôi xin gặp thủ trưởng.
Chính trị viên Kỷ nói với Pinh bằng giọng ân cần:
- Vào đây! Cứ vào đây đã:
- Báo cáo thủ trưởng, tôi xin ở lại đơn vị, không lên văn công quân khu nữa ạ.
Thủ trưởng Kỷ nhìn Pinh:
- Đã suy nghĩ kỹ chưa? Có tham khảo ý kiến của ai không mà quyết định cứng rắn thế?
- Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi ạ. Và cũng đã hỏi ý kiến đồng đội.
- Thôi được! Mình thay mặt cho ban chỉ huy đại đội hoan nghênh quyêt định của cậu. Mong rằng Pinh là một chiến sỹ tốt, hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian tới.:
- Tôi xin gửi lại thủ trưởng tờ quyết định này. Cám ơn thủ trưởng, tôi đi xuống hội trường để học tập.
 Chấp hành lệnh của Quân khu, tất cả các trung đoàn, tiểu đoàn, đại đội trực thuộc đều đã sãn sàng trên bệ phóng. Chiến trường đã vào giai đoạn khẩn trương quyết liệt. Thời cơ đã đến, chiến trường cần sự chi viện lớn cả về người vũ khí, hậu cần lương thực. Mặt trận Bê ba, Mỹ đã bắt đầu dùng B. 52 rải thảm. Một loại máy bay ném bom mang tính huỷ diệt hàng loạt. nhằm  làm cho quân ta tê liệt về sức chiến đấu. Trên mặt trận Khe Sanh, cứ điểm Tà Cơn và nhiều cứ điểm khác nữa, quân ta ngày đêm bao vây, không cho chúng ra chúng ra khỏi hầm và lô cốt. Chính vì vậy mà quân ta cũng bị tiêu hao lực lượng. Lệnh từ chỉ huy sở Sư Đoàn đưa xuống:  Chi viện cho  Bê ba, chủ yếu là mặt trận Đường Chín, Khe Sanh, nơi đang nóng bỏng và mang tính chiến lược của toàn chiến trường,. Trên đường Trường Sơn xe kéo pháo, xe vận tải hàng hoá cùng bộ đội hành quân vào như trẩy hội. Máy bay IL19 liên tục bay trên bầu trời. Pinh là tiểu đội trưởng tiểu đội dẫn quân củađại đội  một- ba- tư đã đến phà Long Đại sớm nhất để vượt sông.
Bến phà Long Đại trên đầu nguồn sông Thạch Hãn, các chiến sỹ giao  liên đưa bộ đội ta qua sông  chủ yếu là vào ban đêm. Tiểu đội Pinh vượt sông trước, đột phá cho đại đội và tiểu đoàn. Toàn đơn vị phải qua sông trong đêm, rất khẩn trương và bí mật. Thuyền chở bộ đội qua sông hầu hết do các nữ dân quân.điều khiển. Mỗi O một thuyền. Sang bờ sông bên kia, các thuyền quay lại ngay, để đi chuyến tiếp theo. Số quân đi vào đông hơn số quân đi ra.  không có ánh đèn sáng, các thuyền trên sông không hề dính vào nhau, đường đi đường về,  đã được quy định với các tay lái. Mới chập choạng tối, tiểu đội của Pinh đã xuống thuyền ngồi chờ, chưa có người chở,. lính ta ngồi tán chuyện Pinh là người đầu têu. Bỗng một nữ quân ra bờ sông nói to:
- Ai cho các anh xuống thuyền? Các anh có biết giờ này là giờ gì không?
Tất cả lính đang ú ớ, thì Pinh đứng dậy nói với đồng chí nữ dân quân:
- Báo cáo đồng chí. Chúng tôi biết là chúng tôi sai,.. 
- Đồng chí có phải là lãnh đạo không hè?
- Tôi là Hà Văn Pinh tiểu đội trưởng của tiểu đội.
- Tôi là Phòng người Quảng Trị, phụ trách con thuyền này. Yêu cầu các anh lên khỏi thuyền  ngay hè.
- Ấy chết! Tôi xin đồng chí đấy! Cứ để cho anh em chúng tôi ngồi đây, đằng nào chúng tôi cũng đã ở trên thuyền rồi.
- Không được.
Pinh và O dân quân tên Phòng đang đôi co thì từ trên đầu nguồn có tiếng máy bay IL19 và pháo sáng bắt đầu bắn. Bầu trời chợt sáng trắng, Trời đầy sao nhưng cái ánh sáng ấy vẫn làm cho không gian như khác lạ. Những chiếc dù pháo sáng nghiêng ngả  bay theo gió về hướng giữa dòng sông. O Kỳ là đại đội trưởng của đội thuyền ra lệnh. cho Phòng đưa mấy thuyền  bộ đội đã xuống ngồi qua sông ngay để các thuyền khác sang tiếp.
Lính ta được lệnh qua sông đều tỏ ra phấn chấn, Pinh thì mừng ra mặt:
- Các cậu thấy không? Việc đến  nó phải đến, không việc gì phải lo lăng cả.
- Tiểu đội trưởng nói chí phải
Phòng cùng ba nữ dân quân, tay cầm sào vừa đi vừa ca cẩm rằng:
- Lính ta bây giờ trẻ lắm, nhiều lúc nói không được.
Than vãn với mây O nhưng chính là Phòng muốn“ bắn tin” tới Pinh. Biết ý, Pinh đáp lại luôn. Vâng xin lỗi bà chị và ba em. Trót lọt qua sông vào chiến trường chiến đấu giải phóng miền Nam xong, trở về bến sông này chúng tôi có quà cho bà chị và ba em là được chứ gì. Các chiến sỹ cười ồ lên. Bỗng có tiếng đạn rú ngang trời  máy bay địch phóng rốc két xuống bến phà. Pháo sang IL19 bắn sáng rõ cả một vùng. Các cụm pháo cao xạ trên các trận địa của ta bắn trả quyết liệt. Đại đội trường Kỳ  nói to.
- Không mần chi cả đâu. Bộ đội cứ ngồi yên trên thuyền để bọn Tui làm nhiệm vụ. Lợi dụng thời cơ máy bay địch hoang mang bay ra cửa biển thuyền qua sông càng an toàn mà Lập tức. thuyền chở bộ đội chen nhau qua sông. Dù pháo sáng bay vào hai bên bờ sông, có cái rơi ngay vào thuyền. Thuyền cập bờ nam,  chiến sỹ thở phào bước lên, O nữ dân quân lên tiếng:
- Tụi em chúc các anh chiến thắng trở về. Nhớ tụi em nhé.
Tiếng lính lao sao đáp lại:
- Chúc các O dân quân bên phà Long Đại tươi trẻ mãi để đưa bộ độ qua sông được nhiều! 
- Cảm ơn các O, chúc các O mạnh khoẻ! Hẹn ngày gặp lại!
Chia tay với các O chèo thuyền, lính ta phải hành quân khẩn trương, nhanh gọn, để tập kết ở một binh trạm giao liên tiếp theo.
Từ binh trạm  này, một đơn vị cán bộ chiến sỹ của trung đoàn xuất phát truớc,  giao liên dẫn đường đi độc lập. Tiểu đoàn 8, đi đầu là tiểu đội của Pinh  ba lô, súng đạn sẵn sàng bắt đầu hành quân lấy đơn vị hành quân là Trung đội cho tiện việc kiểm quân. Những đoạn đường đầu tiên quân ta hành quân còn đầy khí thế của lính trẻ vào trận. Tiểu đội Pinh đi đầu hàng quân dưới sự dẫn đường một O giao liên. Theo cung đoạn đường mòn, đến được binh trạm tiếp theo thì đoạn đường này là dài nhất, người dẫn đường cần có sức khoẻ và nhớ đường. Dung là nữ giao liên được giao dẫn quân đoàn đường này. Dung quê ở Cẩm Xuyên Tỉnh Hà Tĩnh, dáng người nhỏ bé nhưng rắn chắc với bộ quân phục, mũ tai beo, gậy Trường Sơn, túi cá nhân trong đó có cơm, bi đông nước và thuốc phòng bông băng cá nhân. Tất cả được trang bị như một người lính vậy. Dung hay cười nói chuyện rất có duyên nên linh ta bị chinh phục trong việc chỉ huy hành quân trên đưòng. Pinh đang đi đầu trong đội hình hành quân, bỗng lùi lại nhường vị trí đi đầu cho Đan, chiến sỹ của tiểu đội. Để có cơ hội gần Dung, Pinh tranh thủ bắt chuyện luôn:
- Nghe đồn tên em là Dung, có đúng không?
- Đúng tên em là Dung! Nhưng sao anh biết?
- Pinh cười:
- Lúc ở binh trạm, anh nghe người ta gọi em là Dung. Còn anh là Hà văn Pinh tiểu đội trưởng, tiểu đội hai. Nhìn Dung cười tươi Pinh mạnh dạn hởi:
 -À, em Dung năm nay bao nhiêu tuổi?
- Em hai tám. Nhưng anh hỏi mần chi?
- Anh hỏi để cho tiện cách xưng hô mà, như vậy là chúng tôi phải gọị O Dung bằng chị rồi đấy.
Dung cười cởi mở:
- Chị hay em có quan trọng chi mô, anh Pinh.
- Quan trọng đấy. Thế chị Dung đi giao liên lâu chưa?
- Mới thôi anh à. Còn nhiều điều phải học các anh đấy.
Sực nhớ ra nhiệm vụ. Dung liền bước nhanh và dài để kịp lên đầu hàng quân. Đây là nhiệm vụ của người giao liên dẫn đường ở đường mòn Trường Sơn.
Sau lúc Dung đi lên đầu hàng quân Pinh thấy bâng khuâng, trong lòng rộn lên bao suy nghĩ. Ngày đầu nhập ngũ là anh lính tân binh. Cây đàn bằng ống bương từng vang lên trong lòng bao đồng đội…. Rồi Pinh thoáng nghĩ: Giá cứ lên văn công, thì bây giờ đỡ vất vả.  Nhưng đi chiến đấu thì sao biết được bến phà Long Đại, biết được con đường Trường Sơn, và làm sao gặp được Dung cô giao liên. Ơ đời được cái nọ thì phải mất cái kia, chứ ai được hết cả đâu… Bỗng tiếng Dung gọi cắt ngang dòng nghĩ của Pinh:
-Anh Pinh! Sao anh không lên đầu hàng quân ? Anh bỏ vị trí của người chỉ huy rồi đấy!
Pinh giật mình xóc lại ba lô, đi như chạy lên đầu hàng quân, nói với Dung:
- Có chuyện gì đấy đồng chí giao liên yêu mến?
Dung vẫn bước đều làm cho Đan chiến sỹ đi đầu của tiểu đội, bật cười và nhường chỗ cho Pinh. Đan cũng muốn để Pinh nói chuyện tiếp với O giao liên lúc nãy, vì hãy  hai người  còn đang nói.
Trời đã chuyển sang đầu giờ sáng của ngày hôm sau. Cái se lạnh của rừng già, ở các cây cổ thụ đang toát ra, thoang thoáng, nhẹ nhõm, càng làm cho lính ta, những bước chân hành quân như bay bay, không mệt như lúc đầu buổi tối hành quân từ binh trạm giao liên. Trời phía đông sáng lên, cái vầng sáng ấy đã làm cho lính ta nhận biết đấy là phía đông của trái đất. Vậy đấy; Trên con đường mòn này, dưới tán lá cây của rừng già, khó ai tìm được ra phương hướng, chỉ có các cô giao liên là nhanh nhận ra các hướng đi mà họ đã đi lại hàng trăm lần trong cánh rừng này.
Tiếng của người chỉ huy chuyền xuống theo sự hướng dẫn của người giao liên:
- Nghỉ tại chỗ mười phút. Lệnh nghỉ tại chỗ mười phút được truyền xuống hết hàng quân cũng phải mất độ hai mươi phút thì mới đến được người lính cuối cùng. Pinh bước dạt sang bên con đường mòn, những gốc cây rừng như đã nhẵn bóng do lính ta nghỉ ngồi tựa lưng vào? Pinh tháo ba lô ra để ngay cạnh gốc cây, lưng tựa vào gốc cây, chân để lên ba lô. Pinh ngả người ra, mắt nhìn lên ngọn cây cao, trời tối om, Pinh phải tranh thủ ngủ một chút đời lính có nhiều cách ngủ khi hành quân, thậm chí vừa đi vừa ngủ. Pinh và linh của Tiểu đội đang mơ màng thì có lệnh hành quân. Không hiểu Tiểu đội ta vào hàng lúc nào, vừa đi vừa ngủ vào hàng hành quân hay sao mà. Tiểu đội Pinh đi đầu bị tụt lại đi thứ ba hẳn là do ngủ quên cả Tiểu đội. Dung cô giao liên vẫn dẫn đầu hàng quân nhớn nhác hỏi:
- Anh Pinh. À cả Tiểu đội nhà anh Pinh đâu nhỉ!
Một chiến sỹ đang ở vị trí đầu hàng quân, lên tiếng:
- Chắc là ngủ quên rồi.
- Có đúng thế không? Giọng Dung lo lắng.
- Âý là bọn tôi đoán vậy.
  Lính ta tỉnh táo hẳn lên vì được giao tiếp với cô giao liên. Trong lúc ngủ gà, ngủ vịt mà có một tiếng phụ nữ nói, thì khác nào tiếng kẻng báo thức, dễ nghe hơn lệnh của chỉ huy . Đoàn quân đi được mười phút thì tiểu đội của Pinh mới chạy đến chỗ Đan, Pinh vừa thở vừa nói với Dung:
- Dung không gọi bọn tôi, suýt nữa thì bọn khỉ nó lôi tiểu đội tôi vào rừng. Trông hiền lành thế này mà tệ thật?
- Đừng nói như vậy! Sao cả đơn vị đều nghe thấy lệnh hành quân mà riêng tiểu đội anh thì không nghe thấy.
Dung lại sát chỗ Pinh, nói nhỏ:
- Đã ngủ quên còn lắm lý sự. Đại đội và tiểu đoàn đã biết chưa?
Pinh ghé tai Dung.
- Chưa! chưa có ai biết cả. Chỉ có Dung biết thôi giữ kín hộ nhé.
- Anh về hàng quân đi. Không ông Lạp đại đội trưởng mà biết là chết đấy.
Pinh về hàng quân, coi như không có vấn đề gì xẩy ra. Đại đội trưởng Lạp từ tốp quân đi trước lùi lại, chờ cho tốp của trung đội ba, đi đầu là tiểu đội của Pinh hỏi:
- Quân ta có tốp nào tụt lại phía sau không đồng chí Pinh:
- Báo cáo thủ trưởng, không có tốp nào tụt cả, cả đơn vị hành quân tốt thủ trưởng ạ.
- Truyền lệnh cho tiểu đội và cả hàng quân: Hành quân vào binh trạm giao liên phía trước mười lăm phút nữa là tới. Có đồng chí giao liên hướng dẫn ở lối rẽ vào binh trạm. Đến binh trạm nghỉ ngơi tắm giặt, lấy sức để tối nay hành quân  đến binh trạm tiếp theo! Đồng chí truyền lệnh đi.
- Rõ!
Pinh  truyền nhanh lệnh cho các đồng đội đi sau. Quân ta nhận được lệnh, ba lô như nhẹ bẫng trên vai, bước chân thoăn thoắt nét mặt tươi tỉnh, tiếng cười nói vang trên đường. Toàn tiểu đoàn hành quân đến lối vào binh trạm được đồng chí Trạm trưởng trạm giao liên đón tiếp và chỉ dẫn. Binh trạm nẳm trong  một khu rừng già rất rộng, đã được phân ra từng khu vực đóng quân cụ thể: Từ  ban chỉ huy tiểu đoàn, đại đội , rồi bộ phận nuôi quân đến lối đi ra suối, tắm giặt phơi quần áo… đều đảm bảo bí mật, IL19 không phát hiện ra. Việc vệ sinh cũng đã được phổ biến kỹ, là lính ai cũng biết , cứ vác xẻng ra rừng là xong.
Đội hình hành quân lấy đại đội là đơn vị dã ngoại cho tiện việc quản quân. Tất cả đã vào vị trí được phân công cụ thể, tăng võng bắt đầu mắc lên. nhìn xa  như những mái nhà nho nhỏ kề sát bên nhau trong khu rừng cổ thụ. Loang loáng trên mặt những cái tăng cá nhân, bộ đội  mắc lên phẳng phiu, như những tấm Gương, cho cây rừng soi bóng, nghiêng ngả nên thơ vào buổi sớm mai. Bộ phận nuôi quân triển khai ngay bếp Hoàng Cầm để nấu cơm cho bộ đội kịp ăn trưa. Trạm trưởng giao liên bao giờ cũng chú ý các đoàn. Khi ở trạm là bộ phận nuôi quân, vì hay để lộ bí mật là khói bếp. IL19 mà phát hiện ra là ăn đòn ngay. Bộn phận vệ binh, đã được phân công gác chung quanh binh trạm để bảo vệ cho bộ đội ngủ ngon. Tất cả lính đã lên võng dắt màn tranh thủ ngủ. Tiểu đội của Pinh ở gần bộ phận nuôi quân, Pinh rủ Thỉnh đi tìm lối ra suối để tắm, thấy một cái biển bằng mảnh gỗ của thùng lương khô, viết  chỉ  hướng rẽ phải.
- Việc tìm ra suối Pinh rất quen, vì  những ngày ở quê Chiềng Lau, một ngày ít ra Pinh cũng ba bốn lần tìm đến suối. Chưa cần nhìn biển chỉ dẫn, Pinh đã ngửi thấy suối đâu đây. Pinh bảo Thỉnh cứ đi theo Pinh khắc ra được suối. 
Đến bờ suối, mùi lính đã phảng phất bởi cái mùi xà phòng bánh 72 Liên Xô, mùi xà phòng thơm Mẫu Đơn vương lại, Pinh hỏi Thỉnh:
-  Phải tắm tý chứ?
- Tắm cũng được-. Thỉnh sực nhớ ra-nhưng không có quần áo lót.
Pinh cười:
-  Cởi tất cả ra, vắt quần áo vào cái giá này. Lính đều tắm như thế cả. Nhanh lên không sáng rồi, bọn B 3 của đại đội mình nó ra là ầm ĩ lên, bọn thằng Đan cảnh vệ nó báo cáo đại đội là ăn đòn đấy.
Thỉnh thản nhiên:
- Ngủ hết rồi ! Cứ tắm thoải mái đi .
Pinh và Thỉnh cởi hết quần áo ra, ào xuống suối, lặn ngụp , thật sảng khoái. Tìm được hòn đá như cái ngai của vua. Pinh ngồi vào nói với Thỉnh:
- Lính mình khôn thật. Bọn nào đã tắm ở đây ngồi  hòn đá nhẵn thín
- Cho tớ ngồi vào hòn đá ấy tý nào?
- Được thôi. Lại đây. Nhanh lên!
Thỉnh ào lại chỗ Pinh, ngồi vào hòn đá. Nước chảy mơn man quanh người, gây cảm giác khó tả, khi bình minh rạng đỏ một vùng trời. Pinh hỏi Thỉnh:
- Cậu thấy thế nào?
- Tuyệt vời. Nhưng phải về ngủ kẻo tối hành quân mệt không chịu được đâu.
Pinh và Thỉnh trườn lên bờ, mặc quần áo, đi về chỗ tăng võng đã mắc sẵn. Anh mặt trời xuyên qua kẽ lá rừng già chiếu xuống những vệt sáng dài lấp lánh, Những đàn bướm bay lượn trong ánh sáng ngay cạnh chỗ Pinh nằm. Những giọt sương trên cây cao rơi xuống lộp độp. Tiếng con tắc kè đâu đó kêu lên sắu bẩy tiếng rồi im bặt Pinh nhớ về bao kỷ niệm.  Một quãng đường hành quân chưa bao giờ có trong đời. Đêm gác đầu tiên, tối đen như mực. Những giây phút kéo đàn bao nhiêu người nghe, tiếng vỗ tay vang dội cả sân vận động trung đoàn. Bây giờ vẫn còn dư âm. Giây phút găp thủ trưởng Kỷ để có một quyết định ở lại đơn vị đi chiến đấu, không lên văn công Quân khu nữa… Tất cả những suy nghĩ bồng bềnh dưới ánh nắng vàng nhạt mơn man, tiếng nước suối chảy dưới chân đồi vọng về, đã đưa Pinh vào giấc ngủ êm đềm đẹp trước trận đánh đầu tiên của chiến dịch Đường Chín Khe- Sanh.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét